
Áp lực …
… Chưa bao h điên như tối qua! Dường như mọi thứ cũng giống như 1 qủa bong bóng mà mỗi lần cáu tiết thì ta thổi vào đó 1 hơi, cho đến khi…bùmmm! Mọi việc đan vào nhau như thử thách mức độ kiên nhẫn của mình, ông bà vẫn nói, là, “rối như canh hẹ”! Thông thường, có 1 cách giải quyết khá đơn giản mà ông bà ta vẫn làm trước nồi canh, đó là nuốt. Như mọi lần, ta nuốt, nuốt và cuối cùng là mắc nghẹn bởi vì nồi canh tối qua quá lớn! Để rồi khi không trôi lọt qua cổ họng, ta lại phun ra một đống… còn rối hơn lúc đầu, kèm theo 1 ít “sản phậm phụ” là cái thứ mà người ta hay gọi là “hậu quả”, tệ hơn, là phải giải quyết gấp, nếu kô sẽ tiếp tục phát sinh thêm… vài cái hậu quả khác nữa!
Tất cả cũng chỉ là câu chuyện xoay quanh những lựa chọn. Không phải là lựa chọn đúng – sai nữa, ta đã qua lâu cái thời đúng – sai rồi, chẳng có gì là đúng, hay chẳng có gì là sai cả khi cả hai người cứ luôn tự cho rằng mình là đúng! Thế là, với quan điểm không nhường 1 bước, không lùi 1 phân, cứ thế mà dẫn đến ầm ĩ thôi. Rồi bới móc, xăm xoi, cố tìm được 1 cái sai a,b,c nào đó của đối phương để cuối cùng kết luận là, tất cả đều là do đối phương sai trước! Bó tay thật rồi! Và khi cả 2 bên đều chán, cuối cũng là dàn xếp ổn thỏa thì, như người ta vẫn hay nói : một cuộc xung đột mà kết thúc với tỷ số hòa thì rút cục là cả hai bên đều giận dữ!
Phụ nữ! Tối qua cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao họ lại khó hiểu đến thế? Và tuy hiểu nhưng vẫn đành chịu vì…. chẳng có cách nào để hiểu được!Giận dỗi chỉ vì, đôi khi chỉ vì, những.. chuyện rất đơn giản, hay những lời nói rất vu vơ. Ừ, ta chấp nhận, bởi lẽ đó cũng là 1 phần trong sự đáng yêu của họ. Nhưng nếu vượt qua cái giới hạn đó thì…. Đàn ông, may phước, tôi là 1 thằng đàn ông, vì thế tôi hiểu họ đang nghĩ gì. Và cũng vì hiểu nên lại 1 lần nữa lộn ruột : Cái mà ai cũng nên có, với đàn ông càng cần có là TỰ TÔN, đôi khi gây ra lắm rắc rối hơn cả phụ nữ! Và ta lại phải lựa chọn! Một bên là người yêu, một bên là bạn thân! Chi phi cơ hội! Chưa bao h hiểu rõ khái niệm này như hôm qua! Và tức muốn sôi máu khi tất cả có vẻ cũng ổn, giống 1 trận bóng đá mà cả 2 đội đều cầu hòa thành ra ngầm thỏa thuận với nhau. Thế rồi, đùng 1 phát ông trọng tài cho 1 đội hưởng quả phạt đền vào phút 89! Trách ai được bây giờ?
Nào phải ta không cố gắng, nào phải ta chiu đựng kém. Ôi, nếu cuộc sống chỉ như 1 bàn cờ, thì tối qua có lẽ ta đã tự mình chơi với mình. Một trận căng thẳng giữa nổi loạn – tức giận và kiềm chế – lo lắng! Để khi đi sai một nước, ta có thể mạnh tay đạp cả cái bàn cờ đi không thương tiếc – giống như suýt tí nữa ta đã cho con chuột vào màn hình khi lần đầu tiên, lần đầu tiên, em bảo ta là…