
Anh GHÉT em !
GHÉT không chịu nổi mỗi lần em nhìn anh, ánh mắt ẩn giấu men say lôi cuốn không thể cưỡng lại được. GHÉT cả nụ cười toả sáng trên môi em khi ta bên nhau, soi rọi cả tâm hồn tội lỗi này. Giờ thì TỐT rồi, em đã không còn bên anh, anh KHÔNG còn phải chịu đựng nỗi đau này nữa! VUI SƯỚNG! Dù sao, trong tim anh, em ĐÂU PHẢI là bóng hình độc nhất, cũng CHỈ NHƯ hàng ngàn kẻ đã đến rồi đi trong đời. HẠNH PHÚC! Nở nụ cười mỗi lần em đi khuất. Thật tuyệt vời khi ta CÓ THỂ quên đi tất cả và HỒI SINH – một con người mới, niềm hạnh phúc mới! MAY MẮN này có được phải cảm ơn ai đây? Thần linh ư? Số phận ư? Hay chỉ đơn thuần là cố chấp đến đáng sợ? Cuộc sống thật HÀI HƯỚC, đã GIÚP ta GIẢI THOÁT nỗi đau, lại như càng XOÁ MỜ nó đi mỗi giây : chỉ một cái liếc nhìn, chỉ một khát khao được quan tâm, chia sẻ! Không thể chịu đựng nhiều hơn nữa : BƯỚC RA! ĐI ĐI và cứ tự tìm lấy cho mình chút vui vẻ. Nhìn kẻ sóng đôi bên em, chỉ cười! Trong đầu vang lên những suy nghĩ đáng sợ : Đón chào người anh em! Cứ bước tới đi, cứ đi tiếp và có thể bạn sẽ tìm thấy ở cuối con đường ấy…. Ác quỷ! – Mình nhỏ nhen vậy sao? Tà ác thế sao? Nhưng biết đâu đấy, có thể may mắn của bạn sẽ không cạn như tôi và một ngày nào đó, chính tôi mới là người phải chúc mừng cho bạn, đúng không? Cảm giác NHẸ NHÀNG này là gì đây? Có phải là lời CHÚC PHÚC của Thiên giới không? Tại sao từ sau khi biết em, mỗi lần nhìn một cô gái khác, đều cảm thấy họ….giống nhau y hệt! Từ những hoa hậu, người mẫu, những cô bạn xinh xắn, những người quen biết trên con đường số phận…. Dù họ xấu, đẹp, giàu, nghèo; tính nết mỗi người một kiểu, chắc chắn không thể – không bao giờ – giống nhau được! Nhưng sao tôi vẫn chỉ thấy ở họ duy nhất một điều : Là phụ nữ, thế thôi! Tự nhiên lại nhớ đến một câu chuyện nhỏ. Cuộc sống này vốn là một phần của tam giới : Thiên, Ma và Nhân. Thiên là thế giới cực lạc, Ma là thế giới trừng phạt còn Nhân là nơi chuyển tiếp giữa Thiên và Ma! Có một món quà mà Trời ban cho con người và ác quỷ – như một chút ân huệ nhằm cân bằng với nỗi khổ đời đời, món quà chỉ có những kẻ tội nghiệp mới vui vẻ nhận lấy, món quà Trời cấm tuyệt thần tiên không bao giờ được phép động đến : Tình Yêu! Tại sao nhỉ? Một món quà tuyệt vời như vậy sao lại cấm những người đã thoát ly mọi cám dỗ, những người đã có công tu hành tuyệt đỉnh? Phải chăng đấy là một lời nguyền nữa nhằm trói buộc những kẻ ngu xuẩn rơi vào bóng tối vĩnh hằng? Thêm một thử thách nữa mà những kẻ ngốc như tôi không bao giờ vượt qua được để đến với niết bàn! Vậy chỉ còn một con đường mà thôi, con đường…. Mỗi vong hồn khi đến bờ sông Tam Đồ, phải uống một ngụm nước sông – một liều thuốc lú – để quên đi mọi ký ức trên dương thế, tất cả mọi đau khổ, yêu thương, hạnh phúc, tội lỗi… Không uống đâu! Cho dù phải quanh quẩn bên bờ sông mãi mãi cũng sẽ không uống đâu. Làm sao quên được chứ? Có thể rồi em sẽ lãng quên ta, như bờ cát lãng quên dấu chân người, như cọng cỏ không nhớ hình hài của gió! Còn ta thì sao….? Quên đi có giải quyết được không? Nếu trốn chạy hiên thực có thể khiến con người vượt qua cổng địa phủ, chuyển sinh thành con người mới thì sao không làm vậy từ khi ta còn sống chứ? Có lẽ chỉ khi làm lại tất cả từ đầu mới thực sự đúng với hai chữ : Kiếp sau! Chỉ có một băn khoăn nhỏ, nếu yêu thương không còn đọng lại nữa, thì ta còn lại gì? Hư không!