
Bối rối …
Chớp sáng! Ký ức chập chờn ngay khi ta còn tỉnh, chực nuốt lấy ta trong đôi cánh tăm tối của mộng mị. Trĩu nặng suy tư, mệt mỏi lắm nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng như thế. Cầm tù trong chính cơ thể mình bởi sự thôi thúc ẩn sâu trong tiềm thức. Cái cảm giác có hàng ngàn tiếng nói rì rầm trong từng ngóc ngách xung quanh, như tiếng van xin của mọi nỗi đau muốn được giải thoát khỏi tù đày của giả tạo! Một lời nguyền, đọa đày vĩnh viễn dưới bóng đêm của khổ đau, kiếm tìm sự thật tàn nhẫn trong một tâm hồn mang toàn dối trá…
Có thể bi ai, tuyệt vọng hay thậm chí là sầu khổ nhưng chưa bao giờ ta từ bỏ. Bởi vì, sự thật, bản thân nó có một cám dỗ khủng khiếp, lôi kéo ta vào trong trò chơi của định mệnh với những câu hỏi ta không thể trả lời, những câu trả lời ta không muốn chấp nhận. Không thể rũ bỏ quá khứ; nhục nhã, điên loạn đến đâu thì đó vẫn là con người ta. Sinh mạng cũng chỉ là những gợn sóng lan trên mặt nước, rồi cũng sẽ có một ngày phải tan vào trong dòng chảy bất tận của hư ảo thôi…
Người mang đến cho ta tiếc nuối, dại khờ; người dạy ta yêu thương, hy vọng. Tất cả những gì ta hiểu dường như là không quan trọng, nhưng hy vọng rằng những gì người biết, hãy trân trọng nó. Bởi sẽ có một ngày, khi ta nhớ về nhau thì lại thấy sao quá vu vơ! Có những ký ức, thiêu rụi tâm hồn trong một khoảnh khắc, nhấn chìm lý trí trong đắm say và ngọt ngào. Chỉ bằng một nụ cười trên khóe môi xinh, chỉ là một thoáng nhìn nồng ấm trong đôi mắt biếc….
Ngày hôm ấy, Thượng Đế đã ban cho ta một đặc ân, ban cho ta ánh sáng mà ta hằng mong ước. Ta ngước nhìn lên từ trong mệt mỏi và buồn bã, người đứng đó, quay mặt về phía ánh hoàng hôn đọng lại trên khung cửa sổ, từng tia nắng vàng vuốt ve gò má hồng. Những hạt nước vương trên làn da ngọc, nụ cười phảng phất một chút thơ ngây… Người có thấy, ta gần như câm lặng, mọi giác quan căng ra trong sự trống rỗng vô định. Chỉ biết vội vã khắc ghi từng phút giây, nhẹ nhàng lắng nghe mùi thơm từ trên mái tóc người hòa vào linh hồn, dịu ngọt…
Trong ánh sáng tỏa ra từ vầng hào quang của người, ta đã cảm thấy: Sự ấm áp, niềm vui sướng tột bậc mà ta vẫn cố kiếm tìm, có lẽ là khoảnh khắc ấy…
Có phải thế không? Hay chỉ là một giấc mơ khác mà thôi?