
Chia ly …
Từ nay, chắc là sẽ không cần nữa, không cần khoác lên người cái vẻ cô độc ấy. Giờ, ta lại muốn trở về với bản năng của mình, tàn nhẫn và độc ác!
Rồi cũng sẽ như ngày nào, cảm xúc sẽ chỉ còn lại thờ ơ và lạnh nhạt, duy nhất nhìn thấy 2 chữ : bản thân!
Tin hay không, thì tôi đều đã phí phạm quá, thời gian và sức lực. Nhưng cái quan trọng nhất, là lòng tin và tình cảm.
Chuyện? Không phải chứ? Đó là ký ức! Tôn trọng một chút được không?
Những ngày lạnh đầu tiên thế này, dẫu muốn hay không, cũng xin đừng làm nhau thêm buồn vì thất vọng nhé!
Này, nếu em muốn bay lên, hãy bỏ tất cả lại dưới này đi, nhưng tôi sẽ không làm cái bệ phóng đâu. Tôi có đường bay của riêng mình rồi!
Khổ thế nhân, kể có bao giờ hết? Nói ra, chắc tại tôi quá vô tình. Cũng là một câu truyện, sao kết thúc lại không giống nhau?
Buồn thật đấy, té ra lại không được như tôi đã hằng mong chờ! Cũng chỉ.. tầm thường mà thôi.
Vô cùng xin lỗi, những gì em nói, tôi đều đã biết cả. Sợ là càng biết nhiều tôi càng thêm đau mà thôi!
….