
Vì sao …
Lạnh câm! Không gian tĩnh lặng mà ta luôn mong chờ, từng ngày, từng ngày. Cái khoảnh khắc mặt trời chậm chạp nhấc mình qua ô cửa, rọi lên người một thứ ánh sáng nhạt nhẽo không soi sáng được một góc tối trong hồn. Những băn khoăn vẫn thế, chưa cần thêm thì đã quá đủ với những lo toan và gánh vác rồi, vậy mà dường như vào lúc này thì, đòi hỏi đó cũng là thứ gì quá xa xỉ! Có đúng là ta đã quá thận trọng? Hay là ẩn ý, hàm chứa rằng điều ta làm là viển vông?
Đừng, đừng nói với ta rằng những cảm xúc đó vẫn còn sống nguyên như lần đầu gặp gỡ. Tháng ngày trôi qua, êm đềm? Sóng gió? Không ai biết chắc được! Nhưng, sao vẫn tươi nguyên như phút giây thủa ấy? Bối rối khi ánh mắt chạm vào nhau, bùng cháy đam mê bên mùi hương dịu dàng, ngẩn ngơ với một cái đụng tay vô tình? Nụ cười chưa tắt trên bờ môi.. Dường như không phải ta cố lãng quên đi, mà tự thân ta – âm thầm muốn nhớ. Nhớ ! Nhớ! Nhớ…
Hãy thôi đi, buông ra như thả trôi một làn gió nhẹ, tự nhắc mình rằng, nợ duyên thì sẽ còn gặp gỡ, lưu luyến mãi theo những bóng hình, được chi?.. Có chăng, chỉ là ta tự bôi sầu; có chăng thì cũng như tự ta thêm đau! Những phút giây ấy, có bao giờ ta hỏi mình rằng, thật ra, sâu thẳm bên trong ấy, ta cần gì chứ? Nếu như đơn giản chỉ là bình yên, tự tại thì ta thừa sức kiếm cho chính mình một khoảng. Vậy thì tại sao? Không lý giải được! Trong dòng chảy bất tận của cuộc sống, có lẽ cũng như là một hạt cát chắn ngang mà thôi…
Cái giá đó, đáng hay không, ta không màng tới! Có là gì với những hồi ức mong manh, thấm vào đâu bên những nỗi đau bất tận? Dù sao đi nữa cũng không thể, hay là, không muốn? Hầu như chưa đêm nào ta thực sự tỉnh táo. Có đúng là ta say không? Nếu vậy, những cảm xúc này là của ai chứ? Ngủ đi nào, ta thực sự quá chán ngán rồi! Bên tai vẫn thoảng nghe tiếng nhạc : “..
Promise me you wait for me, cos i’ll be saving all my love for you! And i’ll be home soon.. Promise me, you wait for me, i need to know you feel the same way too
..” vẫn bài ca ấy, vẫn điệu nhảy êm đềm nhưng con người sao vô hồn đến thế? Đừng để khổ đau nhấn chìm ta đêm nay, ít nhất là vẫn còn sống. Mong ước một điều thôi, hiểu cho ta nhé, thiên thần?
Đôi cách trắng ấy, ta muốn thấy nó tỏa sáng, mãi mãi, có được không em?