
Đêm trắng …
Lại thức khuya! Vẫn biết thể lực mình chả tốt đẹp gì, vẫn biết mai sẽ bã ra vì mệt nhưng…. Rùng mình mỗi lần nhắm mắt, cảm nhận không gian mờ đi trong cô độc. Tĩnh lặng! Không dám dừng lại, tê điếng bên màn hình máy tính. Lặng lẽ! Sợ rằng chỉ buông lơi tâm trí một giây thôi, những ký ức ấy lại về, những giấc mơ tỉnh : Cười nói! Vui đùa! Mê say…Bên ai? Từ bao giờ mình trở nên nhút nhát đến thế? Sợ hãi bóng đêm, bất an khi ngả lưng trong căn phòng quen thuộc giờ sao quá trống trải….Sợ gì chứ? Sợ bức ảnh nơi đầu giường với bóng dáng thân thương ấy? Sợ ánh mắt ấy nhìn mình như chối bỏ? Sợ một sự thật rằng mình đang dần cách xa mãi mãi mà không thể ngăn cản được? Thảm hại! Sợ cả những giấc mơ – vốn là niềm khát khao trong quá khứ – nay đã thành nỗi ám ảnh khi thực tại KHÔNG BAO GIỜ giống thế. Đã bao lần, kể từ buổi ấy, chỉ cần đặt mình xuống là lại nghe những âm thanh rộn rã, nhắm mắt lại để thấy những ngọt ngào, chập chờn trong những cảm xúc hoang tưởng của trí óc. Ngu ngốc! Có khi nào đã đánh mất bản thân rồi không? Mỗi ngày đeo lên mặt một cảm xúc giả tạo, xúm lại với lũ bạn thân, cười nói cứ như không có gì xảy ra, cứ như chưa biết yêu là gì? Xót xa! Với những người biết chuyện, có khi họ nghĩ mình vô tình, lạnh lùng. Đau nhất là phải cố trơ ra mỗi lần ánh mắt bắt gặp….Kinh khủng! Kô dám trưng ra con người thật, cứ như một nghệ sĩ thiên tài trên sân khấu lớn của cuộc sống, chỉ biết hòa mình theo điệu nhạc đã chọn, nhảy múa theo kịch bản viết sẵn… Chỉ sống như vậy, thì chẳng khác gì cỏ dại. Vô cảm! Nếu làm được thế, chắc sẽ dễ chịu hơn, nhưng có còn là chính mình không??? Đánh đổi ký ức để lấy tương lai? Trả lời đi…..