
Tạm biệt …
Trùng hợp thế, chiều nay lại mưa… Em có cảm thấy không? Không khí thấm đẫm mùi hơi nước, tất cả chỉ còn là những bóng hình hư ảo… Tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần rồi! Có lẽ những tháng năm ấy, những tội lỗi ấy, những ký ức.. cho dù tôi đã quên hay vẫn ôm mãi trong lòng thì theo thời gian, chúng đều đã chết! Chết! Và mang theo một phần tâm hồn tôi! Tôi cứ nghĩ mình đã đóng chặt những mất mát, những dại khờ vào sâu trong quan tài và chôn nó đi! Thật sâu, cứ ngỡ sẽ không bao giờ phải nhắc lại chúng nữa. Vậy mà… Sao lại vô tình thế? Sao cứ phải làm tôi đau đớn? Một trò chơi với họ sao? Hay tại tôi mù quáng? Thời khắc này, với tôi là rất quan trọng. Vậy mà, chúng không chịu từ bỏ tôi. Cũng như một lưỡi dao đâm mạnh vào tim. Rồi từ từ rút ra, không vội vàng gì, để lại một lỗ hổng sâu trong tim tôi. Tôi đã đốt, đã vứt bỏ tất cả, dọn sạch quá khứ, và mong mỏi được tái sinh!
Những điều nhỏ nhặt , những cử chỉ dịu dàng của em, những câu nói, nụ cười… mang lại cho tôi sự yên bình. Tôi thích những lúc em hờn dỗi – như một cô bé mới 13, 14 tuổi – và lặng im ngắm nhìn vẻ phụng phịu trên khuôn mặt thiên thần ấy! Tôi thích cả những lúc em than phiền rằng em mệt mỏi, rằng em lo lắng. Em có biết những lúc như thế, tôi luôn mong được ở bên em? Mãi. Mãi… Lạ thật đấy, như mọi phụ nữ trên đời, em cũng lo lắng về bản thân, lo mình không xinh, mình không đủ thông minh… Nhưng, tôi thích thế đấy! Tôi thích những suy nghĩ đơn giản của em về cuộc sống! Với tôi, từ khi hơi có cảm nhận về con người một chút thôi, tôi đã coi thế giới này là địa ngục và sinh mệnh là tội ác! Bi quan sao? U ám sao? Càng ngày tôi càng thấy mình đúng! Những con người, những thứ họ làm, những gì họ nghĩ, tất cả là một biển máu vô tận… Cũng chả sao! Dù là địa ngục, dù là khổ nạn, nhưng vẫn có em! Một bông hoa xinh đẹp trong cái chốn đáng sợ này! Em mạnh mẽ lắm đấy, thiên thần ạ! Những gì em làm không phải ai cũng đủ can đảm đâu. Tuy em luôn nói mình nhỏ bé thôi, nhưng tôi biết, đằng sau đôi mắt búp bê ấy, là một ngọn lửa ấm áp. Chí ít, đủ ấm để sưởi tan băng trong tim tôi. Tự tin vào mình em nhé, và em sẽ thành công thôi – đó là điều duy nhất tôi chắc chắn kể từ lần đầu gặp em!
Giờ này, day dứt nhất trong tôi vẫn là em. Những thứ quanh em, những thứ… Tôi đã nói mà, cuộc sống này chính là địa ngục! Chỉ mong sao… em vốn là người thông minh mà, chỉ cần tỉnh táo nữa thôi. Đừng để lời tôi thành vô ích nhé! Những tình cảm này, tôi gửi cho em thay lời tạm biệt, nhất định tôi sẽ còn quay lại mà. Quay lại tìm em khi tôi cảm thấy mình đã thật sự có thể tồn tại trong cái thế giới bất an này!
Tạm biệt em, thiên thần ơi….