
Suy tư …
Quá khứ sẽ chết khi nước mắt cạn khô; hiện tại sẽ đi qua khi ta chạy trốn; tương lai sẽ đến khi hy vọng tồn tại!
Với tôi, người có trí nhớ khá tốt – xin lỗi về cái việc kô đc khiêm tốn lắm – thì việc quên hay cố tình quên là rất khó. Bộ óc con người có phải là 1 chiếc radio đâu mà có thể chuyển kênh lúc nào thích? Và cảm xúc thì lại càng không giống 1 kênh ca nhạc hay thời sự để có thể chọn lựa tiết mục mình muốn. Điều này đơn giản thôi, nhưng có những người không hiểu – họ nghĩ rằng có thể – cái gì nhỉ – à, “giúp đỡ”, “khuyên nhủ”, “an ủi”, “chia sẻ”…v..v… để tôi cảm thấy tốt hơn! Buồn cười, bé đến giờ tôi đã là người cố chấp trong những việc riêng của bản thân, với những thứ tôi đã nói, đã làm : Tôi sẽ không bao giờ HỐI HẬN! Đó là con đường tôi chọn, có thể nó không bằng phẳng, không dễ đi, nó khác thường – mọi người nói tôi dại dột, điên loạn, bảo thủ…..người tốt bụng thì muốn an ủi, chỉ bảo, hướng dẫn….Nhưng đừng ai nói với tôi là “Khổ hải vô nhai, hồi đầu thị ngạn” – chán. Bờ của tôi là ở phía trước, không phải ở sau lưng. Khi đã xác định rõ chính mình sẽ chịu trách nhiệm trước bất kỳ hậu quả nào, sao mọi người phải phí công nói với tôi là “dừng lại đi, mày chết chắc!” trong khi tương lai không thể đoán trước còn hiện tại thì biến đổi bởi vô vàn ngọn gió của số phận và sự bất ngờ của ngẫu nhiên!
Suy Tư!