
Tỉnh giấc …
… Rơi, rơi mãi vào khoảng không vô tận, bóng tối dâng lên nuốt chửng chút cảm xúc cuối cùng. Sợ hãi căng đầy trong lồng ngực, ta hét lên trong câm lặng… Giật mình, choàng dậy trong căn phòng nhỏ thân quen, móng tay bấu chặt trên ngực. Cuống cuồng chộp lấy chiếc điện thoại : 23h! Một tiếng đồng hồ ru hồn trong mộng mị, hay là, dài hơn thế? Không thể chợp mắt thêm được nữa, ngột ngạt, đau đớn. Hãy để ta ngắm nhìn người một lần cuối, để ta lưu lại trong tim nụ cười rạng rỡ này. Một. Lần. Nữa…
Ta đã làm gì sai sao? Những tưởng qua một giấc ngủ say, mọi việc sẽ rơi vào quên lãng hoặc ít ra là sẽ không còn đau như phút ban đầu nữa, vậy mà.. Hóa ra bây giờ cả việc ngủ ta cũng không có gan làm. Hèn nhát! Ngu xuẩn! Yếu mềm!
Lời thề ấy, ta đã làm tròn. Nhưng giờ ta lại hối hận! Làm một người tốt, hứa với lòng rằng tuyệt đối, tuyệt đối không bán đứng bạn bè. Và ta chạy theo nó, mù quáng và ngây thơ, giữ lòng mình thanh tịnh như một đứa trẻ, để giờ đây không còn nước mắt! Nấc lên nghẹn ngào từ nấm mồ của thực tại, buốt lạnh với nụ cười giả tạo trên môi. Ta hành hạ bản thân trong hy vọng, mong muốn lấy nỗi đau che đi dằn vặt, dùng nhức nhối thể xác lấp đi ray rứt. Thất bại! Suốt những ngày qua, ta sống trong niềm tin, ngất ngây mà không hay biết rằng : hạnh phúc đó được xây nên từ một thứ gọi là Ảo Giác!
Giờ đây, nhiệm vụ của ta đã kết thúc, một cuộc hành trình mới lại bắt đầu cũng như ánh dương kia phía chân trời. Liệu ta còn đủ can đảm để đi tiếp trên con đường định mệnh? Liệu máu trong người có còn nồng ấm để ánh mắt không mang qua nhiều khổ đau khi ta nhìn lại con người ấy? ” Try again or walk away” ? Ừ, ta sẽ đi nốt phần của ta và cầu nguyện, tin rằng sợi dây số mệnh sẽ kết nối tâm hồn mình một lần nữa…
Thêm một câu hỏi nữa nhé, Người có hạnh phúc không?