
Duyên …
Con đường phía trước còn dài, rất dài! Đếm từng bước chân… Trong vùng ký ức, nhớ lại ta đã bước đi cùng ai? Nhân sinh sao quá ư tịch mịch! Quên đi có dễ không? Đi tìm tình cảm khác sẽ làm ta hết đau khổ? Lao vào công việc để cảm thấy dễ chịu hơn?….Không làm được! Thời gian đúng là có thể xoá nhoà mọi nỗi đau và cảm xúc nhưng với ta, ít nhất là bây giờ, thì từng ấy thời gian là không đủ để lãng quên bóng hình ấy… Không giận hờn, không đau khổ, không tương tư? Sau những gì em đã mang đến, điều ấy gần như không thể! Tự thân ta biết mình đã chịu đựng quá đủ rồi, đánh mất tất cả : Cuộc sống, bạn bè, gia đình, công việc… Nhưng với em, thế vẫn là chưa đủ và chưa đủ…. Dù sao ta vẫn phải nói lời cảm ơn vì những gì em đã mang lại cho ta. Lần đầu tiên ta sống thực sự, lần đầu tiên ta tìm thấy cho mình sự an tĩnh trong hồn và cũng là lần đầu tiên ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng…. Cụôc sống là trải nghiệm, dù em mang đến cho ta thiên đường hay địa ngục thì cũng đã là những sự thật không gì bôi xoá được. Và ta lại chọn ngã rẽ ngu ngốc ấy! Sao không đơn giản chỉ quay lưng lại và đi tiếp? Mất đi tất cả, đau đớn cùng cực. Rồi lại hy vọng, kéo ta đứng dậy làm lại từ đầu. Nhưng tuế nguyệt vô tình, không tha cho bất kỳ ai, mong đợi để rồi lại thất bại, càng ngày càng khó khăn hơn. Không chịu đựng thêm được nữa…. Ngã Phật từ bi, xin người chỉ cho con!